Cô ơi! Thế là cô đã lọt vào nhà tôi. Do chính tay con trai tôi dắt về. Tôi không bảo rằng con trai mình ngốc nghếch, nhưng với tôi, nó vẫn còn bé dại. Mà chắc cô hiểu, một thanh niên bé dại thì rất dễ mắc sai lầm.
Thưa cô!
Xin nói ngay rằng tôi không phản đối cô. Cũng không thành kiến gì về cô. Bằng chứng là tôi có dự đám cưới và có lên phát biểu. Mặc dù hồi hai đứa quen nhau, cô rất ít đến nhà tôi, và có đến thì cũng chào tôi lý nhí rồi lẩn ngay vào phòng, cứ như tôi là người mắc bệnh truyền nhiễm. Tôi chả giận ai vì điều đó, mặc dù tôi vẫn không quên.
Nhưng kể từ hôm nay, cả hai ta nên nhìn vào thực tế. Đám cưới đã được tổ chức. Lịch sử đã sang trang. Trang đen hay trang trắng thì tôi chưa rõ.
Là một phụ nữ, tôi hy vọng như thế, vì nhiều khi thấy cô có tác phong khá ngổ ngáo, chắc cô đã nghe nói nhiều điều không tốt lắm về mẹ chồng, và sự căng thẳng giữa mẹ chồng và nàng dâu trong gia đình ở xã hội ta. Tôi chính là mẹ chồng đây. Và tôi xin chủ động nói với cô rằng tôi chả phải mẫu mẹ chồng mà thiên hạ vẫn rêu rao. Cô đừng sợ.
Tôi sẽ không soi mói cô. Tôi sẽ không rình mò cô. Cả hai đứa cứ việc ăn gì thì ăn, đi đâu thì đi, và e hèm, ngủ đến bao giờ thì ngủ. Tôi chả phải nữ cai ngục. Tôi là bà mẹ nhân hậu, thương con. Cả khu phố đều rõ điều này.
Nhưng tôi cũng có vài nguyên tắc. Và thấy chẳng hại gì khi phổ biến sớm cho cô. Gia đình, chắc cô đồng ý, cũng như một công ty, và tôi chắc chắn chả phải nhân viên quèn. Tôi giữ chức gì cô hãy suy đoán lấy. Bắt đầu từ hôm nay, khi cô bước chân vô cái nhà này, tôi xin tuyên bố trao hết cho cô một số quyền lợi chính, một số công việc đầy thú vị mà tôi đã đảm nhiệm xuất sắc nhiều năm. Đó là việc quét nhà, lau nhà, rửa bát đũa, giặt chăn chiếu, cho chó mèo ăn, đóng cửa hàng đêm, đổ rác mỗi sáng sớm.
Kể từ nay, cô toàn quyền thay tôi đi họp tổ dân phố, và được quyền tự do phát biểu, tự do ứng cử. Cô cũng tự do đi chợ theo danh sách thực phẩm tôi đã chọn, chỉ việc nộp lại hóa đơn. Cô tha hồ mở tivi những lúc tôi vắng nhà, và tha hồ tưới cây trong sân cùng trên sân thượng.
Tôi hoàn toàn tân tiến. Nên cô cứ ăn mặc tự nhiên các loại áo bà ba và quần đen kiểu mới. Khi nhà ta có đám giỗ, có cơm cuối năm, cô chả phải động tay động chân gì khi đã nấu xong và đã dọn dẹp xong.
Về con trai tôi, tất nhiên nó là chồng cô. Chồng thì phải thương vợ. Tôi ủng hộ chân lý này. Nó sẽ tha hồ chăm sóc cho cô nếu tôi không nhìn thấy. Tôi chả ghen tỵ như các bà phù thủy khác làm gì. Nó vui cũng chính là tôi vui.
Nhưng xin cô để ý tới nó một chút, vì nó còn bé và rất hay ốm đau. Đằng sau vẻ cường tráng đàn ông, nó có một trái tim nhạy cảm và một lá phổi rất dễ bị ho. Cô hãy nấu nước nóng để nó tắm thường xuyên, và đắp chăn kỹ càng khi nó ngủ. Thịt kho cho nó cần cắt nhỏ ra và áo sơ mi nó mặc đừng khi nào để ẩm.
Hai đứa cứ việc đi chơi cuối tuần. Có thể mỗi tối đi cùng và tôi thỉnh thoảng sẽ từ chối để hai đứa tự do. Tôi hiểu thanh niên khác bà già, và tôi chấp nhận mình chỉ đi ở đằng sau.
Tôi không thích ồn ào, dù tôi yêu đám đông. Do đó cô đừng mời khách khứa tới nhà chơi nhiều quá. Tôi sẽ chả nói năng khó khăn gì cả nếu khách chạy vào chào.
Cô đừng có phục vụ tôi. Điều ấy trái với xu hướng hiện nay, và sẽ làm hàng xóm dị nghị. Cô chỉ cần đấm lưng, pha thuốc và chở tôi đi tập dưỡng sinh hàng ngày, rồi lo hai bữa cơm, ngoài ra tất cả mọi thứ để tôi làm lấy. Tôi không thích bị xì xào là lạm dụng con dâu. Tôi không phải bà la sát. Tôi chỉ là mẹ chồng dễ tính nhưng nghiêm nghị và có vài chục nguyên tắc con con.
Thôi, tôi dừng bút. Nói nhiều thêm phức tạp. Mỗi tuần, tôi cùng lắm chỉ viết cho cô độ hai lá thư. Tôi hy vọng cô không làm tôi thất vọng.