Hôm nay, kí ức ngang dọc chạy, nhớ về Em, tô lại nỗi đau... Em đã ở đâu? Khi Anh côi cút, đáng thương, cứ ngây ra chờ đợi... Thật sự thì Em đã ở đâu? Khi nỗi nhớ Em ngập khắp phòng, bơ vơ trong trăm nghìn niềm nỗi xót xa? Em đang chốn Anh sao ? Khi cứ bỏ Anh với muôn ngàn cảm xúc, tự giận, tự đau, tự buồn, tự gậm nhấm... Mọi thứ cứ lũ lượt đi qua, chỉ có tình yêu dành cho Em ở lại, nằm đấy... Im lặng vì hạnh phúc đã mọc cánh bay đi. Gọi tên Em. Một điều xa lạ thân thuộc, ngọt ngào trong tang tóc đau thương... Em ở đâu? Khi thời gian đã may vá khá lành lặn những tủi hờn trách cứ, khi những ánh mắt thương cảm chẳng còn đổ dồn đổ dập về phía Anh, mà lòng Anh vẫn mãi là thế, không bình lặng, không yên lành.. Em ở đâu? Khi hiện tại có vẻ khác biệt quá với những niềm vui đong đầy Anh từng được đón nhận trong quá khứ, Khi may mắn đã đem Em về bên Anh, với những ấm áp, nồng nàn... Thật sự Em ở đâu? Sẽ quay lại chứ? Sẽ khâu vá những vết thương do Em gây ra? Sẽ nối lại cái cuộc tình đứt quãng? Sẽ ở mãi cùng Anh đến cuối chặng đường dài ? Sao ta cứ mãi như hai người xa lạ? Anh là Anh, Em sống trọn phần Em?... Mỗi ngày như thế lại có vẻ dài ra trông thấy, xa xăm và hun hút sầu thương... Em ở đâu? Em đã ở đâu?...